Một tối mất điện, ngọn
nến được đem ra đặt
giữa phòng. Người ta
châm lửa cho ngọn nến
và nến lung linh cháy
sáng. Nến hân hoan nhận
ra rằng ngọn lửa ngõ nhoi
của nó đã mang lại ánh
sáng cho cả căn phòng.
Mọi người đều trầm trồ:
“Ồ nến sáng quá, thật
may, nếu không chúng ta
sẽ chẳng nhìn thấy gì
mất". Nghe thấy vậy, nến
vui sướng dùng hết sức
mình đẩy lui bóng tối
xung quanh.
Thế nhưng, những dòng
sáp nóng đã bắt đầu
chảy ra, lăn dài theo thân
nến. Nến thấy mình càng
lúc càng ngắn lại. Đến khi
chỉ còn một nửa, nến
giật mình: “Chết mất, ta
mà cứ cháy mãi thế này
thì chẳng bao lâu sẽ tàn
mất thôi. Tại sao ta phải
thiệt thòi như vậy?”.
Nghĩ rồi, nên nương theo
một cơn gió thoảng để
tắt phụt đi. Một sợi khói
mỏng manh bay lên rồi
nến im lìm.
Mọi người trong phòng
nhớn nhác bảo nhau:
“Nến tắt mất rồi, tối quá,
làm sao bây giờ?”. Ngọn
nến mỉm cười tự mãn và
hãnh diện vì tầm quan
trọng của mình. Nhưng
bỗng một người đề nghị:
“Nến dễ bị gió thổi tắt
lắm, để tôi đi tìm cái đèn
dầu”. Đèn dầu được
thắp lên, còn ngọn nến
đang cháy dở thì bị bỏ
vào ngăn kéo tủ.
Ngọn nến buồn thiu. Thế
là từ nay nó sẽ bị nằm
trong ngăn kéo, khó có
dịp cháy sáng nữa. Nến
chợt hiểu rằng hạnh phúc
của nó là được cháy
sáng vì mọi người, dù chỉ
có thể cháy với ánh lửa
nhỏ và dù sau đó nó sẽ
tan chảy đi. Bởi vì nó là
ngọn nến.